Cổ thư tình
trường sở em phẳng như thời vừa xuất hiện bên cổ thư xinh đẹp mong manh
nơi nắng mai vừa chiếu nửa vùng huyền ảo hiện rõ lúc bộ tộc này chỉ có hai
chỉ có hữu và vô tình là một màu nguyệt bạch đến giờ vẫn không phai
giữ mãi trên miền ấy em trôi vào một cung trời nào rất thiện mỹ
chờ gió thiên phủ về tắm mát xác thân óng mượt như tơ hồng thuở mới hai mươi
ta mê muội
vào ra không ngơi nghỉ
bao đêm âm thầm ta vẫn chờ nước thiên nhiên chảy vào
tận sâu nơi tuyệt mật của trăng
linh hồn cằn khô không còn tinh lực nào để đưa sự sống về lại huyền cốc thâm u của trường dạ bao năm trước
hai mươi rồi bảy mươi cũng chẳng là gì trong cái quay vô tận của đất trời
và cái rã nát của thân này giữa cuộc chơi vô cùng phù phiếm
em lưu thư và ta lưu ngôn người xưa và kẻ khờ hôm nay đòi lôi cái nghệ thuật gì đó về cõi vĩnh hằng
hôn lần không tánh xanh xao
người nhẹ nhàng đánh mất bóng mình
cả cái khối diệu nùng kia và cái suốt dũng mãnh này cùng đưa nhau vào chốn thiên hà bốc cháy
cháy hết cổ thư trong thiền tịch
xóa sạch tình giả tình chân tình đơn tình khôn tình dại tình mong tình nhớ
kìa vũng trắng bao la của thái cực
bao trùm
và phôi dựng một cõi hủy diệt
đầy tinh khôn
(SG 29/7/2018)