Cuốn thời vào mong manh
thời rụng chín áo em
một màu xanh ngã vàng
một cụm lông hong khói
cũng tình như thu sang
cũng vội thời đã chín
rung trên đôi em khờ
đê mê vào tình lạc
rụng một ít tóc tơ
con sóng chảy thành bóng
ngã em mùa xuân xanh
có gió đành chịu vậy
cuốn thời vào mong manh
cũng tưởng thơ là ngây
là rơi vãi giọt ngày
không em tình cũng nhạt
khói mây chiều buồn thay
ra cầu nhìn nước chảy
nhớ quá mùi trăng lên
lên rồi về ngủ lại
trong chiếu chăn lạnh lùng
bồ quân và hồ nữ
đã là đôi tương phùng
ôm nhau vào hoang phố
chơi cho tàn kiếp xuân
(SG 18/4/2019)
Thứ Bảy, 11/05/2019

