hầu nhơn hành
từ chiếc trứng vàng nở ra trong lòng độc sơn, hầu nhơn hiên ngang hát bài sinh ca phố biển, những con sóng dữ tràn vào đập nát những tượng đài cổ kính rêu phong, phía rừng tây con chim lạ cất tiếng gáy chào đón bình minh, bầy đàn hiện sinh ôm nhau đắm đuối, không biết bao nhiêu đứa trẻ đã được sinh ra ở đây, ta đánh mất nguyên khí và nằm co ro bên tháp hoang suốt thế kỷ, học được gì qua những ngoại ngữ chênh vênh trên trang giấy đen ngày tháng, những phương trình chữ nghĩa chạy vật vờ trong trí nhớ, hầu nhơn hét lên vang động cả một góc trời, ồ đây rồi nhan sắc triết thơ xanh ướt ẩn mình dưới vịnh đào nguyên ! – mùa xuân đã đến, tàng kinh các xếp chữ nghĩa ảo huyền trên môi tươi mời gọi,
rồi bỗng một chiều nào đó chiến trận nổ bùng trên đỉnh độc sơn giữa các vị thần, và thần Ares đã chiến thắng, chiếm lĩnh ngai vàng và các giai nhân trên phố thị khang trang, tràn ngập của cải, hoa hồng và ruồi nhặng, giam giữ các triết nhân và thi nhân trong căn nhà trống không, chỉ có khí trời đặc quánh và nước đen ngòm từ vòi gỉ sét của lâu đài đổ nát,
hầu nhơn qua bao thăng trầm điêu đứng, giờ xanh xao bước lên bục giảng để đổi lấy áo cơm và hít thở một chút triêu dương ở phía đông vườn địa đàng, đêm đêm về ngâm nhẹ khúc ly tao bên dòng sông mê trong cổ sử,
một trưa hè nắng lửa, tình cờ một cơn gió thoảng vô hình xô đẩy hầu nhơn về phương nam, thị thành quen thuộc nay bỗng hoang vu xa lạ, hầu nhơn lầm lũi dưới ánh đèn mờ, rút được yếu chỉ lề trái của cần lao trên công trường bụi bặm, bao năm mới xây được một căn gác mây đơn sơ, trầm tư với những trò chơi phương thuật trợ giúp người, những bài thơ trần trụi nở ra giữa không gian đen và thời gian trắng, giữa lãng quên và nỗi nhớ, giữa mất và còn, giữa ngàn xưa và ngàn sau, giữa văn minh và man dại, giữa khung cửa hẹp và con đường rộng mở, thi ca bây giờ như dòng uyên mật chơi vơi, như mây ngàn vời vợi, tọa độc bơ vơ, giao tình với hiền nhân kim cổ, cười với nỗi đau nhân thế, vui với dăm ba bằng hữu vô danh, đùa chơi với dòng đời nhảy múa lung linh
trùng dương vẫn mênh mông sóng dữ, hầu nhơn tóc trắng vẫn thản nhiên dưới ánh mặt trời, đêm về trầm tư với sách vở mốc meo, triết ngôn xiêu vẹo trên đôi môi cô độc, sá gì một kiếp người lận đận, độc sơn ơi hãy đón đợi ta về !
TÁC PHẨM ĐĂNG CÙNG NĂM
Tiêu đề bài thơ | Ngày đăng | |
---|---|---|
khúc tình không | 10/07/2015 | |
Qua đồi sương | 27/06/2015 | |
Cung đường ly biệt | 25/06/2015 | |
MA TÌNH HƯƠNG | 24/06/2015 | |
NGƯỜI TÌNH ĐIÊN | 18/06/2015 | |
Thư gửi người tình cũ | 30/05/2015 | |
NÀNG | 8/05/2015 |