Môi khô chiều lạnh
tàu lá xanh em
môi khô chiều lạnh
một lần hôn
dang dở thiên thu
hai hạt bụi cô đơn
xuyên nhập không thời
vừa cạn vừa sâu
vừa hoan lạc vừa mệt nhoài
rơi rớt những nồng nàn vào nơi hoang dã
em cứ quen rồi lạ
cứ hiện rồi ẩn
cứ đến rồi đi
có lúc như thiên thần
có lúc như ma qủy
đêm tối và em cũng tối
ta chạy hụt hơi
tiến vào lâu đài chết
nhìn tình bay theo mái tóc
ôi mái tóc một thời
nhuộm đen cả phương mai
là an thanh bay la đà trên vùng cấm thổ
môi vờn môi
vỡ dại trên đồi cát
kìa hội lộc
vũng bùn chiều dâng ngập
thân ta thân em
thân một loài cỏ dại
một cái gì như quen
một cái gì như lạ
một ao tù vừa mở
một tương lai xám tro
đâu là màu xanh của nước
đâu là màu vàng của đất
đứng giữa ngọ thiên
ngắm lại mặt trời
chỉ thấy lửa đỏ
ô kìa đỏ quá
một bầy quạ đỏ
vừa xuất hiện trưa nay
(SG 1/2/2022)