Mùi ngọc lan
mùi hương đêm
ngọc tỏa trên võng trời
tóc rất mịn
trôi về đồi mộng mị
ngực đắm đuối phiến trầm
lan tỏa ngát
tinh đong đưa xuyên thấu
vịnh tươi màu
đêm rất cạn con rắn thần
trơn trượt
hồ ly bơi trong mờ mịt
sương mù
ngọc trở mình
xé nát đỉnh hoang vu
nước nhược tơ thao thức
lời xuân thu
con thú dại trôi hoang
về quá khứ
mảnh hồng y rơi vãi
giữa tàn đêm
đôi trái mọng
tiêu dao về bên cõi
vô vi nơi
ngân thủy chảy tràn môi
dòng bạch nữ lẳng lơ
ngày vắng gió
con chim gầy
nhung nhớ vùng thơ ngây
suối ngọc rịn
đêm vùi trong khe tẩm
chờ hồn về
thân xác bỗng reo vui
*
xa rồi em
mong manh ân ái cũ
mưa phùn chiều
mùi dậy hương ngọc lan
kìa vết ấy
một thời rơi đâu mất
võng tình xưa
theo non nước
trôi đi …
Thứ Bảy, 08/07/2017

