Ôm cục đất mà khóc
cục đất lăn lóc
dưới chân người hành khất
đêm bất tận
ngày bất tận
hôn vào đâu
hôn vào không khí
mất trí
mất linh hồn
cứ nhai đi
như con trâu nhai cỏ
rồi mửa ra
cục đất tanh
dính máu
mềm một bên
vì máu không đủ thấm ướt
cục đất lại lăn lóc
giữa trần ai
khô khốc
giang sơn chảy nước mắt
trên trán người hành khất
vết nhăn
khắc sâu vào tim
người hành khất
ôm cục đất mà khóc
một ngàn năm lẻ
đi xin hư không mà ăn
vì hành khất ơi !
mi là nô lệ
nô lệ là mi
trên thế gian bạc màu
không có con người
không có gì cả
chỉ có cục đất
trơ
lăn lóc !
Chủ Nhật, 11/09/2016