Tình rong chơi
đôi mắt mở bình minh
vào em nơi không cùng
ngọ hoang ngọc ủ kín
rớt giữa vùng vô thanh
áo lam ngực thon lơi
am sách thiền thơm môi
hồng nhan sao non quá
đưa tim hôn giọt người
nằm lại nơi vịnh xuân
người và ta đến gần
tâm vô và tình hữu
tan vào dòng sông ngân
mời em vào nơi ấy
cho xem cửa thiên nhiên
lần đầu em cũng vậy
cuối đời ta không quên
mê sắc ta tìm thanh
mê lam ta rung động
tim vừa chảy hoan sóng
lạc nhận chìm xác thân
cứ mãi chờ đón kinh
rót chữ trên sàn tình
miệng hôn thi vô tự
kìa dưới khe đóa quỳnh
thâm hồng môi tím dại
ngậm suốt tình rong chơi
ngọc đời buồn như lá
hân thương chiều bao la
vì người em nợ thời
vì tình ta nợ ai
ai thời tan đâu mất
chỉ còn mây trắng trôi
xác ta vào đồi mộng
bơ vơ ngủ trên miền
vi vu làn tơ mỏng
rớt giữa trời không tên
chơi vơi trên đỉnh ngọ
lời nào em ưu tư
thi nhân và thiền nữ
vẫn muôn đời nhớ nhau
(SG 27/3/2918)

