Trăng vàng hội lộc
chiều hội lộc em lãng đãng mây thu
thuyền vội vã chở chiêm bao về
đậu bên cồn cát vàng mênh mông
trăng nhơn hải từ miệng thơm thiếu phụ
tan trong môi run run mùi đất
lưỡi em ghì quằn quại trong vô thức
ôi ! an thánh người tình
ngọt tợ khói sương !
đắm đuối đêm trăng
cho nở bừng thân xác
mềm đôi môi thèm khát ái ân
cho rã rời cánh tay trần mời gọi
che khôn nguyên rên rỉ nước tình say
nước tình xối xả bay theo chiến lũy
xác những con chim hồng nằm chết bơ vơ
bên suối nga my những oan hồn khát nước
bóng vật vờ nhảy múa trong tan thương
sực tỉnh lại sương mai theo tiếng vọng
muối đắng cơm khô rơi xuống cát
bàn tay ngà nâng từng phiến đất u mê
đắp vào đê hoang tưởng phía trời đông
tay rời rã ôm trăng vàng tan vỡ
thân hư hao hồn thiếu phụ chờ ai
ngỡ người tình còn đợi ở ven sông !
hôn vào đây
hôn vào miền ký ức
của một thời hoa nắng chảy trên môi
mưa dầm chiều
áo tả tơi bay theo sóng
kìa sơn hà
thoáng chốc bỗng hư vô !
trăng hội lộc
trăng vàng chìm đáy nước
thiếu phụ cuồng
hóa đá dưới chân đê !