Từng con chữ bay
Em thẹn thùng bò ra từ trang giấy
Phủ bụi mờ phiêu lãng như cô hồn
Mắt đen môi thắm như rắn độc
Cắn vào chữ nghĩa tan thành không
Nút vào ngây run như hoa dại
Trong bão nổi mập mờ da ngọt
Trắng hồng nhan sắc đêm hoang liêu
Nhả tơ nhả khói xinh như ngọc
Cuộn tóc thả từng con chữ bay
Tròn hai núm tình chảy thi ca
Gió nhập vào mỹ triết mê say
Âm thầm ta tụng nửa lời kinh
Kinh chữ kinh tình kinh xác ướp
Dưới vũng trầm luân trong cung nghiệp
Để rơi hạt nhụy trên cỏ ướt
Hôn thơm hôn dại suối đào chay
Say dại đêm nay say ngày mai
Nhan sắc mềm trong tay bình nhân
Sực tỉnh ái ân rơi đâu mất
Sơn hà tan rã dưới chân ai
Chảy vào tận nam việt giao châu
Trói thân vào ái lạc hoan sâu
Quên đi ngày tháng xa non nước
Đất cằn một cõi lòng nao nao
Cột chân vào sợi xích chơi vơi
Tàn hơi còn đâu miền buôn rơi
Da chìm mãi vào môi em khát
Tự do nào hạnh phúc trôi mau !